Audiophile không dây – một trải nghiệm khác
● Cách đây vài năm, nếu ai đó nói với mình rằng “tai nghe không dây giờ cũng đạt tầm audiophile rồi đấy”, mình sẽ chỉ cười nhẹ
→ Không phải vì bảo thủ – mà vì từng thử, từng kỳ vọng… và từng thất vọng
● Với dân chơi âm thanh, “không dây” từng đồng nghĩa với đánh đổi
→ Độ chi tiết, độ động, kiểm soát, và cảm giác “giao tiếp trực tiếp” qua sợi dây
→ Như uống vang ngon bằng ly nhựa: vẫn có vị, nhưng thiếu cái hồn
● Nhưng rồi công nghệ thay đổi – và mình cũng vậy
Không dây… nhưng không hời hợt
● Lần đầu nghe Sony WF-1000XM5, không kỳ vọng
→ Nhưng khi “Merry Christmas Mr. Lawrence” vang lên giữa sân ga vắng, mình sững lại
→ Không phải vì quá chi tiết – mà vì đủ mộc, đủ dịu, đủ để cảm thấy nhạc “nói chuyện”
● Rồi đến MTW3, Noble FoKus Mystique…
→ Codec ngày càng tốt (LDAC, aptX Adaptive)
→ Hãng bắt đầu quan tâm tuning thật sự thay vì chỉ “đập bass”
Audiophile không dây – thật hay ảo?
● Nếu bạn từng nghe HD600, từng chỉnh DAC/Amp từng decibel…
→ Sẽ thấy tai nghe không dây vẫn thiếu “dòng điện đẩy từng nốt”
● Nhưng nếu bạn đang tìm cảm giác âm nhạc gần gũi, chân thành
→ Một số mẫu TWS bây giờ đủ khiến bạn lặng đi vài giây
→ Và đôi khi, vài giây ấy là đủ để gọi là “audiophile”
Những khoảnh khắc bất ngờ
● “Time” – Hans Zimmer qua MTW3, trong thang máy lúc khuya
→ Không quá động, nhưng có chiều sâu, đủ lực
● “Yesterday Once More” – Carpenters với Noble Mystique
→ Nhẹ, tròn, mộc như một băng cassette ngày xưa
● Một bản lo-fi cũ qua AK UW100
→ Gác chân, tắt đèn, thả người – và không muốn đứng dậy
Lời kết
● “Audiophile không dây” không còn là lời hứa – mà là trải nghiệm
→ Không giống thứ audiophile khắt khe, đo đạc, cấu hình
→ Mà là: nghe để cảm – và cảm thấy vừa đủ
● Đến một lúc nào đó, công nghệ tinh tế hơn, tai bạn bớt khắt khe hơn, và tâm trạng đúng lúc
→ Bạn sẽ hiểu: không dây không còn là sự đánh đổi
→ Mà là một cách tận hưởng âm nhạc… khác đi